(Các ý kiến ​​chưa chắc đã thống nhất với VnExpress.net)

Khi nghe thông tin người nhập cảnh vào Việt Nam phải kiểm dịch, tôi hơi lo lắng. Báo chí đăng tải nhiều thông tin, hình ảnh về sự hy sinh của các chiến sĩ, sinh viên “trời sập đất thủng” phục vụ những người biệt động. Tôi muốn cho bạn biết tình hình thực tế của khu vực cách ly.

Bố mẹ tôi đã đi du lịch Úc và đã đến lúc phải về nhà. Tôi nghe tin đồn về việc kiểm dịch ở nước đó. Thật không may, nó cũng được ngồi. Người ta nói “Không đem hành lý ký gửi về, tịch thu hết, cất hết đi”. Sau đó, có tin tức rằng điều kiện cách ly tồi tệ khiến những người sắp trở về đất nước chúng tôi lo lắng hơn.

Vài ngày trước lệnh kiểm dịch bắt buộc đối với tất cả các hành khách nhập khẩu. Trên mạng xã hội, tôi thấy ở Việt Nam có cảnh người dân chạy khắp nơi xin hộp cấp cứu bắt học sinh phải “sơ tán” khẩn cấp để nhường chỗ cho người cách ly. Tôi cũng muốn biết, những đứa trẻ sơ tán có thể đi đâu?

Ngày 24 tháng 3 là chuyến trở về Úc cuối cùng. Mấy ngày nay kín chỗ chuyến bay và hãng hàng không quốc gia là hãng hàng không cuối cùng đưa người về Việt Nam. Mọi người sẽ được hưởng lợi từ những điều kiện tốt nhất và có thể trở về đúng hạn. Khi đến sân bay, đồ ăn sẽ được bày ra cho những ai thèm ăn. Mọi người đã được hướng dẫn làm thủ tục rõ ràng về tiêu chuẩn nhanh chóng và nhanh chóng, và toàn bộ chuyến bay đã ở đó.

Sau đó, họ được đưa đến ký túc xá Đại học Quốc gia. anh ta ở đâu. Trong ngày đầu tiên, mọi người sẽ nhận được 14 bịch dầu gội và 14 bịch sữa tắm hàng hiệu. May mắn thay, tôi nghĩ bụng tại sao mọi người không sử dụng loại dịch vụ mà các khách sạn thường cung cấp với giá rẻ? Ngoài ra còn có bàn chải đánh răng, khăn mặt … mọi thứ thiết yếu trong cuộc sống.

Ngày nào chúng tôi cũng nhận được hai chiếc khẩu trang y tế, hai chiếc khẩu trang này giờ quý như vàng. Cho tất cả các thức ăn cách ly “cơm đầy nước đổ đi”, thức ăn có đùi gà, canh đắng… (cất vào hộp, sau khi ăn xong để sang một bên) để bụng no. Chúng tôi có sẵn wifi miễn phí và internet miễn phí để giết thời gian.

Chúng ta tăng nhiệt độ cơ thể hai lần một ngày. Tôi thấy mình “làm hết sức mình”, không khác gì một hai tuần đi nghỉ. Tuy nhiên, trên mạng xã hội vẫn xuất hiện những tin đồn “truyền miệng”, người dân tranh nhau cung cấp đồ ăn, vật dụng cho trẻ, thậm chí có người còn cầm cả tủ lạnh, nệm vì ở đây có đủ thứ. Chỉ sống được hai tuần mà sao lâu thế? Chỉ vì bị cô lập nên khi thiên tai địch họa, tôi không thể sống sót.

Tại sao những người này không muốn cố gắng phục vụ bà con, sinh viên, tình nguyện viên, y, bác sĩ, bộ đội đang phải trải ô và ngủ ngoài trời cho các em nhỏ? Hãy nghĩ rằng chúng ta yêu người của chúng ta, bất kể điều gì. Nếu chúng ta nghĩ rằng chúng ta yêu đất nước của mình, chúng ta có thể kề vai sát cánh hàn gắn. Mong rằng mọi người sẽ đoàn kết, chia sẻ để cùng Việt Nam vượt qua đại dịch này.

>> Chia sẻ bài viết của bạn trên trang “Ý kiến” tại đây.

Ginna Trinh