Thành công đến từ những người không bỏ cuộc Xuất phát điểm của tôi thấp hơn tác giả bài Do sale, tôi chỉ có 100.000 đồng trong túi. Tôi không có kiến thức và không có tiền. Tôi hạ quyết tâm ra Hà Nội để mọi người đỡ vất vả.
Tôi sẽ làm những gì có thể làm: tiếp thị, bán hàng, phỏng vấn với các công ty nghiên cứu thị trường. Thực hiện bán hàng. Tôi cũng gặp phải nỗi đau tương tự mà tác giả gặp phải.
Tôi đã làm quen với những khách hàng muốn thuyết phục họ quan tâm đến sản phẩm của tôi, nhưng tôi đã nhận được tiếng cười và những lời khuyên khiếm nhã. Họ thậm chí còn gặp nhau trong quán cà phê, nhưng đó thực chất là một khách sạn trá hình, cao chạy xa bay.
Lương ngày đó không đủ trả xăng xe, điện thoại. Tự nhận thấy sự kém hiệu quả của bản thân, tôi đã theo dõi các đồng nghiệp trong công ty và quan sát cách họ làm việc. Tôi là bộ phận kỹ thuật, chịu trách nhiệm tìm hiểu các vấn đề về hiệu suất, học cách sử dụng sản phẩm và xử lý các lỗi đơn giản.
Thậm chí, tôi còn giả làm khách hàng. Tôi đến phòng trưng bày lớn và lắng nghe những nhân viên thuyết phục tôi. Tôi đã học cách thuyết phục khách hàng để làm cho lời nói của tôi trở nên nổi bật.
Đến tháng thứ ba, tôi bắt đầu bán. Nhiều khách hàng muốn giới thiệu tôi hoặc nhờ tôi làm các lĩnh vực khác. Vì vậy, ngoài tiền hoa hồng kinh doanh, tôi còn có thu nhập khác.
Ba năm sau, tôi đã có thể bắt đầu kinh doanh của riêng mình và vận hành nó cho đến ngày nay. Tôi không giàu nhưng cũng đủ, lo được cho cả gia đình và giúp đỡ nhiều bạn trẻ khởi nghiệp như tôi.
Quynh Mai
>> Bài này không hẳn là ngẫu nhiên sử dụng Mandarin Points VnExpress.net. Xuất bản tại đây.
Leave a Response